Tiếp kiến chung 18/10: Thánh Charles de Foucauld là mẫu gương loan báo Tin Mừng bằng sự hiền lành
Vatican News
Trải qua một cuộc hoán cải sâu sắc, từ chỗ bị thu hút bởi Chúa Giêsu, Thánh Charles de Foucauld mong muốn bắt chước Người, cảm thấy mình giống như “người em” của Chúa. Được cha giải tội khuyên bảo, ngài đến Thánh Địa và viếng thăm các nơi thánh, ngài khám phá ra lời kêu gọi sống theo tinh thần Nazareth, nghèo khó và ẩn dật, hiền lành và khiêm nhường trong lòng.
Thánh Charles đã dành nhiều thời gian để suy niệm Tin Mừng, nhưng điều này không khiến ngài thu mình lại, trái lại, khuyến khích ngài loan báo Tin Mừng cho người khác. Đối với ngài, đời sống Thánh Thể là điểm khởi đầu cho sứ mạng, đó là lý do tại sao ngài cầu nguyện hàng giờ trước Nhà Tạm, và ở đó ngài tìm thấy sức mạnh truyền giáo để đi gặp những người chưa biết Chúa Giêsu.
Bài giáo lý của Đức Thánh Cha
Anh chị em thân mến chào anh chị em!
Chúng ta tiếp tục cuộc gặp gỡ với một số chứng nhân Kitô giáo đầy nhiệt huyết trong việc loan báo Tin Mừng. Hôm nay tôi muốn nói với anh chị em về một người đã xem Chúa Giêsu và những người anh em nghèo nhất là niềm đam mê của cuộc đời mình. Tôi đang nói đến Thánh Charles de Foucauld, người mà “từ cảm nghiệm mãnh liệt về Thiên Chúa, đã thực hiện một cuộc hành trình biến đổi và cảm thấy mình như một người anh em của tất cả mọi người” (Thông điệp Fratelli tutti, 286).
“Bí quyết” của Thánh Charles de Foucauld: Đặt Chúa Giêsu trong tim mình
“Bí quyết” cuộc đời của Thánh Charles de Foucauld là gì? Sau khi sống một tuổi trẻ xa cách Chúa, không tin vào bất cứ điều gì ngoại trừ việc phóng túng tìm kiếm các thú vui, ngài đã tâm sự điều đó với một người bạn không có đức tin, với người mà sau khi hoán cải bằng cách chấp nhận ân sủng tha thứ của Chúa trong Bí tích Giải tội, ngài đã tiết lộ lẽ sống của mình. Ngài viết: “Tôi đã say mê Chúa Giêsu Nazareth”[1]. Vì vậy, Anh Charles nhắc nhở chúng ta rằng bước đầu tiên để loan báo Tin Mừng là đặt Chúa Giêsu trong tim mình, đó là “điên” vì Người. Nếu không có điều này, chúng ta khó có thể trình bày Chúa bằng cuộc sống của chúng ta. Thay vào đó, chúng ta có nguy cơ nói về bản thân, về nhóm của chúng ta, về luân lý hay tệ hơn nữa là về một bộ quy tắc, nhưng không phải về Chúa Giêsu, về tình yêu, lòng thương xót của Người. Tôi thấy điều này trong một số phong trào mới đang nổi lên: họ nói về tầm nhìn của họ về nhân loại, họ nói về linh đạo của họ và họ cảm thấy họ đang đi trên một con đường mới... Nhưng tại sao anh chị em không nói về Chúa Giêsu? Họ nói về nhiều điều, về tổ chức, về những hành trình thiêng liêng, nhưng họ không biết nói về Chúa Giêsu. Tôi nghĩ rằng hôm nay thật là tốt cho mỗi người chúng ta tự hỏi: “Tôi có đặt Chúa Giêsu ở trung tâm của trái tim tôi? Tôi có 'hơi điên' vì Chúa Giêsu không?”.
Giới thiệu Chúa Giêsu trong thinh lặng, bằng gương sáng và cuộc sống
Thánh Charles thì có, đến mức ngài đi từ chỗ bị thu hút đến với Chúa Giêsu đến việc bắt chước Chúa Giêsu. Được cha giải tội khuyên bảo, ngài đi Thánh Địa để viếng thăm những nơi Chúa đã sống và để bước đi trên những nơi vị Thầy đã đi qua. Đặc biệt, chính tại Nazareth, ngài hiểu rằng mình phải được đào tạo tại trường học của Chúa Kitô. Ngài sống tương quan mãnh liệt với Chúa, dành nhiều giờ để đọc Phúc Âm và cảm thấy mình như em nhỏ của Người. Và khi biết Chúa Giêsu, ngài có ước muốn làm cho Chúa được biết đến. Điều này luôn xảy ra: khi mỗi người trong chúng ta biết về Chúa Giêsu hơn thì chúng ta có mong ước làm cho Chúa được biết đến, chia sẻ kho báu này. Chú giải về trình thuât Đức Mẹ viếng thăm Thánh Elizabeth, thánh nhân nói rằng Chúa nói với Đức Mẹ, với ngài: "Ta đã hiến mình cho thế giới… hãy đưa Ta đến với thế giới". Vâng, nhưng phải làm thế nào? Như Đức Maria trong mầu nhiệm Thăm Viếng: "trong thinh lặng, bằng gương sáng, bằng cuộc sống”[2]. Bằng cuộc sống, bởi vì "toàn bộ cuộc sống của chúng ta – Anh Charles viết – phải rao truyền Tin Mừng”.[3] Và nhiều khi cuộc sống của chúng ta loan báo tính thế gian, kêu lên nhiều điều ngu xuẩn, những điều kỳ lạ và thánh nhân nói: “Không, toàn bộ cuộc sống của chúng ta phải loan báo Tin Mừng”.
"Đời sống Thánh Thể"
Sau đó thánh nhân quyết định định cư ở những vùng xa xôi để rao giảng Tin Mừng trong thinh lặng, sống theo tinh thần Nazareth, trong sự nghèo khó và ẩn dật. Ngài đến sa mạc Sahara, giữa những người không phải là Kitô hữu, và đến đó như một người bạn và một người anh em, mang theo sự hiền lành của Chúa Giêsu Thánh Thể. Thánh Charles để Chúa Giêsu hành động trong thinh lặng, tin chắc rằng "đời sống Thánh Thể" có thể loan báo Tin Mừng. Trên thực tế, ngài tin rằng Chúa Kitô là nhà truyền giáo đầu tiên. Vì vậy, ngài cầu nguyện dưới chân Chúa Giêsu, trước Nhà Tạm Thánh Thể, hàng chục giờ mỗi ngày, tin chắc rằng sức mạnh loan báo Tin Mừng đang ở đó và cảm thấy rằng chính Chúa Giêsu đã đưa ngài đến gần với nhiều anh chị em ở xa. Và tôi tự hỏi, chúng ta có tin vào sức mạnh của Bí tích Thánh Thể không? Việc chúng ta đến với người khác, việc phục vụ của chúng ta có tìm thấy sự khởi đầu và sự viên mãn ở đó, trong việc chầu Thánh Thể không? Tôi tin chắc rằng chúng ta đã đánh mất ý thức thờ lạy Thánh Thể: chúng ta phải lấy lại nó, bắt đầu từ chúng ta là những người thánh hiến, từ các giám mục, linh mục, nữ tu và tất cả những người thánh hiến. Hãy “mất” thời gian trước Nhà Tạm Thánh Thể, tìm lại ý nghĩa của việc chầu Thánh Thể.
"Mỗi Kitô hữu là một tông đồ": luôn hiệp thông với Giáo hội và với các mục tử
Thánh Charles de Foucauld viết: "Mỗi Kitô hữu là một tông đồ"[4] và nhắc một người bạn rằng "cần các giáo dân gần gũi các linh mục, những giáo dân nhìn thấy những gì linh mục không thấy, những người rao giảng Tin Mừng bằng sự gần gũi của lòng bác ái, bằng lòng nhân hậu dành cho tất cả mọi người, bằng một tình cảm luôn sẵn sàng dâng hiến bản thân.”[5] Những giáo dân thánh thiện, không phải những người thích tìm kiếm địa vị, mà là những giáo dân dân yêu mến Chúa Giêsu, giúp linh mục hiểu rằng các vị không phải là một quan chức, mà là một người trung gian, một linh mục. Các linh mục chúng ta cần biết bao những giáo dân này bên cạnh chúng ta, những người tin tưởng một cách nghiêm túc và bằng chứng tá của họ, họ chỉ đường cho chúng ta. Bằng cách này, Thánh Charles đã báo trước thời kỳ của Công đồng Vatican II, hiểu được tầm quan trọng của giáo dân và hiểu rằng việc loan báo Tin Mừng thuộc về toàn thể dân Chúa. Nhưng làm thế nào chúng ta có thể gia tăng sự tham gia này? Như Thánh Charles đã làm: chúng ta hãy quỳ gối và đón nhận hoạt động của Chúa Thánh Thần, Đấng luôn soi sáng cho những cách thức mới để tham gia, gặp gỡ, lắng nghe và đối thoại, luôn hợp tác và tin tưởng, luôn hiệp thông với Giáo hội và với các mục tử.
Thánh Charles de Foucauld làm tông đồ bằng sự hiền lành
Thánh Charles de Foucauld, một nhân vật mang lời ngôn sứ của thời đại chúng ta, đã làm chứng về vẻ đẹp của việc truyền đạt Tin Mừng qua việc tông đồ bằng sự hiền lành: ngài, người cảm thấy mình là "người anh em phổ quát" và chào đón mọi người, cho chúng ta thấy sức mạnh truyền giáo của sự hiền lành, của sự dịu dàng. Chúng ta đừng quên rằng phong cách của Thiên Chúa là ba từ: gần gũi, cảm thông và dịu dàng. Thiên Chúa luôn gần gũi, luôn nhân hậu, luôn dịu dàng. Và chứng tá Kitô giáo phải đi theo con đường này: gần gũi, cảm thông, dịu dàng. Và thánh nhân cũng vậy, khiêm nhường và dịu dàng. Ngài muốn bất cứ ai gặp ngài đều nhìn thấy, qua lòng tốt của ngài, sự tốt lành của Chúa Giêsu. Thực tế, ngài nói rằng ngài là "tôi tớ của một người tốt hơn tôi rất nhiều". Sống sự tốt lành của Chúa Giêsu đã dẫn ngài đến chỗ hình thành những mối dây liên kết huynh đệ và tình bạn với người nghèo, với người Tuareg, với những người có lối suy nghĩ khác xa ngài nhất. Dần dần những mối liên kết này đã tạo ra tình huynh đệ, sự hòa nhập và việc đánh giá cao nền văn hóa của nhau. Lòng tốt rất đơn giản và đòi hỏi chúng ta phải là những người đơn giản, không ngại mỉm cười. Bằng nụ cười, bằng sự đơn giản, Anh Charles làm chứng cho Tin Mừng. Không bao giờ chiêu dụ tín đồ nhưng là chứng tá. Cuối cùng, chúng ta hãy tự hỏi liệu chúng ta có mang lại niềm vui, sự hiền dịu, dịu dàng, cảm thông và gần gũi Kitô giáo cho mình và cho người khác hay không.
[1] Lettres à un ami de lycée. Correspondance avec Gabriel Tourdes (1874-1915), Paris 2010, 161.
[2] Crier l’Evangile, Montrouge 2004, 49.
[3] M/314 in C. de Foucauld, La bonté de Dieu. Méditations sur les Saints Evangiles (1), Montrouge 2002, 285.
[4] Lettera a Joseph Hours, in Correspondances lyonnaises (1904-1916), Paris 2005, 92.
[5] Carnets de Tamanrasset (1905-1916), Paris 1986, 188.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết này. Nếu bạn muốn nhận các bản tin qua email, vui lòng đăng ký newsletter bằng cách nhấp vào đây.