Ơn gọi làm cha mẹ nuôi của ông Gabriele và bà Giuseppina
Ngọc Yến - Vatican News
Ông nói với Vatican News hôm thứ Tư 05/01/2022 rằng, trong lúc lái xe trên đường ở vùng nông thôn, ông nghe Radio Vatican và tới phần tiếp kiến chung của Đức Thánh Cha, ông đã nghe ngài dạy: “Sinh một người con ra trên đời không đủ để là cha hoặc là mẹ của người con ấy. Nhận con nuôi là một trong những hình thức cao cả nhất của tình thương và của tình mẫu tử, phụ tử”.
Theo ông, những lời này của Đức Thánh Cha cũng chính là những gì ông và vợ ông, bà Giuseppina đã xác tín trong nhiều năm qua. Đó là: “một gia đình chỉ thực sự đầy đủ khi có con cái”. Chính vì vậy, sau khi đã cố gắng chạy chữa khắp nơi để có con nhưng không được, hai ông bà đã quyết định nhận con nuôi.
Nhờ một linh mục của phong trào Con đường Tân dự tòng, mà hai ông bà cũng là thành viên từ 50 năm qua, ông bà hướng về Colombia và được một trung tâm giới thiệu bé Andy. Andy bị người cha đưa vào trung tâm mồ côi khi được ba tuổi, ông Gabriele và bà Giuseppina gặp em lúc em đã lên 7 tuổi. Bị bỏ rơi, Andy bị tổn thương nặng, mặc dù được trung tâm quan tâm chăm sóc. Để giúp cho Andy từng bước làm quen với môi trường và người chăm sóc mới, hai ông bà đã ở lại trung tâm một tháng, đưa em đi khắp.
Trở về Ý, mọi sự không dễ dàng. Do bị tổn thương và nhớ môi trường cũ, nhớ bạn bè, Andy đã có những biểu hiện phản kháng. Ông bà kiên nhẫn giúp Andy vượt qua khủng hoảng. Ông bà cũng nhận ra rằng Andy cần có anh chị em để trò chuyện và vui chơi, vì vậy họ quyết định nhận thêm con nuôi. Do thủ tục phức tạp, chỉ tám năm sau hai ông bà mới được nhận thêm Mauricio làm con nuôi. Mặc dù đã 11 tuổi nhưng do bị bệnh, chậm phát triển em nhìn như mới 7 hoặc 8 tuổi.
Quá trình nuôi dạy hai con của hai ông bà cũng giống như các cha mẹ khác, có những giây phút hạnh phúc và cũng không thiếu những giây phút khó khăn. Ông Gabriele nói: “Tôi cũng giống như mọi người cha khác. Tôi cố gắng gần gũi, gặp gỡ các con mọi cách có thể. Tôi học được nơi các con nhiều điều mới mẻ, đặc biệt trong lúc các con đang phát triển với những diễn biến tâm lý phức tạp. Đây cũng là câu chuyện của tôi, một câu chuyện quan trọng mà tới bây giờ tôi vẫn đang sống với nó”.
Bà Giuseppina nói: “Những tổn thương trong quá khứ tái hiện sớm trong cuộc sống của hai cậu bé, đặc biệt trong giai đoạn thanh thiếu niên, với những phản kháng đôi khi rất nặng nề. Trước những khó khăn này, đôi khi tôi tự hỏi: Ai đã khiến tôi phải làm điều này? Nhưng chúng tôi luôn tiến về phía trước với sự trợ giúp của Chúa và cộng đoàn Kitô, gia đình của các gia đình. Cộng đoàn giáo xứ đã hỗ trợ chúng tôi trong bổn phận làm cha mẹ và trên hết cho chúng tôi niềm an ủi. Chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ về căn tính của gia đình chúng tôi. Chưa bao giờ chúng tôi đặt lại vấn đề chọn con nuôi của chúng tôi”.
Ông Gabriele và bà Giuseppina nói rằng họ chưa bao giờ nản lòng trong việc nuôi dạy hai con. Và chính niềm tin, niềm hy vọng này đã giúp ông bà đứng vững trong những thời điểm khó khăn và lo lắng. Hai ông bà khẳng định: “Đối với chúng tôi, quan hệ ruột thịt không bao giờ là một vấn đề. Chúng tôi chia sẻ với Andy và Mauricio tất cả như những đứa con của chính chúng tôi sinh ra. Có thể chúng không giống chúng tôi về mặt thể chất, nhưng ai cũng phải ngạc nhiên về sự trưởng thành của chúng. Tất cả là một cuộc phiêu lưu. Cùng với hai con chúng tôi học cách trở thành cha mẹ”.
Bà Giuseppina nói: “Nhận con nuôi là một chọn lựa, như một ơn gọi. Cá nhân tôi, tôi tin rằng Chúa gọi tôi sống tình mẫu tử qua việc nhận con nuôi. Hồng ân này luôn đến trong mọi lúc, nhưng đó là một lựa chọn tự do. Đôi khi tôi cảm thấy khó khăn, và thậm chí bị con từ chối nhưng tôi luôn hướng về các con. Tôi nghĩ rằng chúng ta phải hiểu làm cha làm mẹ là một ơn gọi, ngay cả khi không dễ dàng”.
Hiện nay, ông Gabriele và bà Giuseppina rất hạnh phúc. Họ nói: “Vâng, đây là một câu chuyện hơi đặc biệt của chúng tôi, nhưng chắc chắn đây là một câu chuyện luôn sống động”.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết này. Nếu bạn muốn nhận các bản tin qua email, vui lòng đăng ký newsletter bằng cách nhấp vào đây.